Lựa chọn sinh tử này vốn chính là một lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời mỗi người.

Nhưng vị Thường thợ săn đang đứng ở trước mắt tôi, à không, là Thường đội trưởng, ông ta lại đưa cho tôi một nan đề khó khăn gấp mấy lần.

Nếu muốn chết, thế nào mới có thể chết, nếu muốn sống, thế nào mới có thể sống.

Nhìn xem vấn đề này thử xem, trên thế giới này có mấy người từng nghe nói qua chứ?

Dù sao tôi cũng không nghe nói qua, mà con mẹ nó cái vấn đề này căn bản cũng không phải là vấn đề mà con người nên mở miệng hỏi đâu!

Muốn chết, đơn giản cỡ nào, nói đến phương pháp tự sát, thế gian này chỉ sợ có mấy ngàn mấy vạn loại, nhưng đối với Thường đội trưởng, lại là trăm khó ngàn khó, bởi vì ông ta có dùng cái phương pháp gì đều sẽ không chết, bởi vì căn bản ông ta không cần cơ quan sinh lý để duy trì mạng sống, cho dù thân thể hư thối chỉ còn xương trắng đều không chết được, phần thống khổ này, thật sự là sống không bằng chết, muốn chết, khó khăn như thế nào?

Muốn sống, nhìn như cũng rất đơn giản, chỉ cần bất tử, đó chính là tồn tại, nhưng đối với ông ta mà nói, cũng là một chuyện không có khả năng, bây giờ ngay cả nhịp tim đập ông ta cũng không có, trước ngực còn có một cái lỗ thủng to bằng nắm tay, trên cơ bản có thể nói đã không còn quan hệ gì với nhân loại, nói như vậy, ông ta với một người chết cũng không có gì khác nhau lắm.

Không sống cũng không phải chết, nửa chết nửa sống, khó sống khó chết, trước mắt đây là hoang mang lớn nhất Thường đội trưởng gặp phải.

Chính là, tôi lại có thể trợ giúp được gì cho ông ta chứ?

Vô số ý niệm xoay quanh trong đầu tôi, mà ông ta lại dùng ánh mắt trông mong để nhìn tôi, giờ khắc này, dường như ông ta đã quên mất cái lệnh cấm rằng tự tiện xông vào cổ mộ giết không tha, cũng không hề lớn tiếng kêu to giết không tha, lúc này, ông ta chỉ là một người đáng thương, là một người trải qua kiếp nạn ngàn năm, lại bất sinh bất tử, lúc này, đối với ông ta mà nói, cái gì Kim Quốc, cái gì cổ mộ, cái gì vương giả, cái gì bảo hộ, tất cả chỉ như gió thoảng bên tai, ông ta chỉ muốn làm cho rõ ràng, chính mình rốt cuộc nên là người sống, hay là người chết.

Tôi thở dài, chậm rãi nói với ông ta.

- Muốn tôi nói, hiện tại ông là người sống, chẳng những là người sống, hơn nữa về sau ông còn muốn tiếp tục sống sót.

Ông ta trợn to hai mắt nhìn tôi, nói.

- Gì? Lời này từ đâu mà nói, tôi rõ ràng đã là cái lão cương thi đã chết ngàn năm.

Lúc ông ta nói mấy lời này thì lại liếc mắt nhìn Mặc Tiểu Bạch một cái, lại tiếp tục nói.

- Bây giờ ngay cả tiếng tim đập tôi còn không có, cậu nói như thế nào, tôi là người sống như thế nào được?

Tôi khẽ cười nói.

- Ông sai rồi, giới hạn giữa sống và chết, kỳ thật trước nay đều không phải lấy một bộ túi da này làm tiêu chuẩn, có chút người tồn tại, nhưng ở trong mắt người khác thì kẻ đó đã chết. Có người đã chết, nhưng lại tồn tại vĩnh viễn trong mắt người khác. Sống cùng chết, cũng không phải chỉ thân thể, mà là, linh hồn.

Ông ta ngơ ngác nhìn tôi, đã nghe ngây dại, tôi lại nói.

- Linh hồn bất diệt, người chính là tồn tại, linh hồn diệt, kia mới là chân chính chết, cho dù ông không có thân thể, nhưng linh hồn ông vĩnh viễn tồn tại, thì chính là ông đang tồn tại. Ông nhớ được những gì đã qua, nhớ rõ năm tháng, nhớ rõ những thứ đã mất đi, huống chi hiện tại ông còn có thân thể, êm đẹp đứng ở trước mặt chúng tôi, cái này không phải là người sống, thì nên là cái gì đây?

Trong mắt ông ta toát ra thần sắc mê mang, đã bị tôi nói đến mơ hồ, lẩm bẩm nói.

- Chẳng lẽ, tôi cứ phải “sống” như thế này mãi sao, nhưng mà...

Tôi tiếp tục nói.

- Trước hết ông không cần phải hỏi tôi vấn đề này, ông phải tự hỏi chính bản thân mình trước, ông có muốn vì vương của ông mà bảo vệ cổ mộ bị vứt bỏ này mãi hay không?

Ông ta nheo mắt, nói.

- Mệnh lệnh của vương, tuy rằng trải qua ngàn năm, nhưng lúc trước tôi đã lập ra lời thề, vĩnh thế bảo hộ, không màng sinh tử, có người tự ý vào cổ mộ, giết không tha

Tôi bỗng nhiên có chút kỳ quái, hỏi.

- Thật ra tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là vị vương giả nào, có uy nghiêm bực này, để cho ông cam nguyện ngàn năm bất biến bảo hộ ở chỗ này.

Trong ánh mắt ông ta dần dần lộ ra kính sợ, nhìn thạch thất trống trải, chậm rãi nói.

- Cậu có biết, Kim Quốc có một vị đại tướng khai quốc, Hoàn Nhan Tông Bật, chiến công của đại tướng hiển hách, uy chấn thiên hạ, được phong là Đô nguyên soái, Việt Quốc vương, thế nhân toàn xưng tứ Thái Tử, lại có danh khác là Ngột Thuật.

Tôi tức khắc mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc há to miệng, Kim Quốc Hoàn Nhan Tông Bật, Ngột Thuật, Kim Ngột Thuật? Ôi cái định mệnh...... Kim Ngột Thuật hả?

Nhắc tới vị đại tướng Kim Quốc này, giống như không người không biết, không người không hiểu, đương nhiên, nói lên Hoàn Nhan Tông Bật, khả năng không có vài người biết, nhưng mà Kim Ngột Thuật, lại là đại danh đỉnh đỉnh nha, phàm là người biết Nhạc Phi, tất nhiên có biết Kim Ngột Thuật, hai người này có thể nói là oan gia sinh tử cả đời, chuyện xưa của Nhạc Phi, từ nhỏ tôi đã nghe ông nội kể qua không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà Kim Ngột Thuật lại cho tu sửa lăng mộ ở nơi này, thật ra lại nằm ngoài dự kiến của tôi, nhưng nghĩ đến cũng coi như bình thường, bởi vì lúc ấy Tống triều đã ném nửa giang sơn, nơi này đúng là địa bàn lớn của Kim Quốc, mà theo cách nói của dân gian, đích xác vùng này cũng có truyền thuyết lăng mộ Kim Ngột Thuật.

Thường thợ săn nói ra thân phận mộ chủ, mọi người đều kinh ngạc, trên mặt ông ta lộ ra một tia thần sắc ngạo nghễ, ngay sau đó lại ảm đạm nói.

- Tôi cùng với chúng thủ vệ trong mộ này, tuy rằng đều không phải bảo hộ nguyên soái lăng mộ, mà là bảo hộ Minh giới thông đạo, nhưng nguyên soái lệnh ra như núi, chúng tôi cam tâm phụng mệnh, chỉ là ngàn năm đã qua, chúng huynh đệ chịu khổ bao năm tháng, thân không thể động, hồn phách không yên, giờ tôi chỉ hy vọng, có thể làm cho các huynh đệ sớm ngày được an bình, hồn phách sớm nhập luân hồi, chúng tôi khổ thủ ngàn năm tại nơi đây, nói như thế nào cũng coi như không làm thất vọng lời thề hứa hẹn năm đó, cũng nên đủ rồi.

Ông ta nói như thế tôi mới hiểu được mục đích chân chính của ông ta, mà các võ sĩ cương thi đứng ở phía sau, tuy rằng mỗi người mặt không biểu tình, dữ tợn khủng bố, nhưng lại cùng nhau cúi thấp đầu, hiển nhiên trong ý thức tàn lưu của bọn họ, cũng luôn canh cánh việc này trong lòng.

Nhưng việc này cũng khó làm được, tôi đưa mắt nhìn lại, các thông đạo trong thạch thất giờ đây đều chen đầy rậm rạp cương thi võ sĩ, tính toán sơ qua, sợ là có tới mấy ngàn người, tuy rằng trong đó có võ sĩ, cũng có nô lệ, nhưng khát vọng tự do cùng nguyện vọng trọng sinh, lại giống nhau như đúc.

Tôi nhíu nhíu mày, cúi đầu suy tư một lát, ý tứ của Thường thợ săn rất rõ ràng, ông ta muốn để tôi trợ giúp bọn họ, thoát khó khổ sai khi cứ phải bảo vệ cổ mộ này, sớm nhập luân hồi, đạt được cuộc sống mới, rốt cuộc năm tháng ngàn năm thật sự quá xa xăm, tôi không khỏi thầm than một hơi, xem ra cho dù là lời thề như thế nào, cũng không thắng nổi thời gian, chung quy vẫn sẽ thay đổi.

Nhưng đây chính là cái vấn đề khó khăn không nhỏ, muốn siêu độ nhiều lão cương thi ngàn năm như vậy, công trình thật sự quá mức to lớn, lại nói, tôi hiện tại chỉ có một cây Độ Hồn Châm có thể dẫn độ hồn phách, đối mặt nhiều cương thi như vậy, tôi tức khắc sinh ra một luồng cảm giác vô lực thật mạnh mẽ.

Tôi quay đầu lại, nhìn mấy người ở đằng sau lưng trưng cầu ý kiến, bọn họ cũng đều hơi hơi nhún vai, tỏ vẻ thương mà không giúp gì được, kỳ thật tôi cũng không trông cậy vào họ nhiều, mấy người này đánh nhau truy tung gì đó còn có thể, siêu độ hồn phách, đó là công việc của m Dương Sư rồi.

Nghĩ đến m Dương Sư, tôi liền bỗng nhiên nghĩ tới Tư Đồ Vẫn, vì thế trong lòng nhất thời sáng ngời, vội mở miệng nói với Thường thợ săn, tôi có thể trợ giúp bọn họ, nhưng mà yêu cầu trở về để ngẫm lại biện pháp, bởi vì công trình này thật sự quá lớn, khó khăn thật sự quá cao.

Thường thợ săn ngẩng đầu lên, hỏi tôi yêu cầu bao lâu, tôi chần chờ một lát, không đáp ứng thời gian cụ thể, bởi vì thật sự là tôi không có nắm chắc, nhưng đối mặt với ánh mắt chờ mong của ông ta, tôi lại không đành lòng làm ông ta thất vọng, lại nói, giờ này khắc này chúng tôi bị người ta vây quanh, còn phải thoát thân nữa nha.

Vì thế tôi nói cho ông ta biết, trong vòng bảy ngày, tôi nhất định sẽ báo tin tức cho ông ta, hơn nữa tôi lấy danh nghĩa cấm kỵ sư ra hứa hẹn, chuyện này, tôi quản chắc rồi.

Lúc này Thường thợ săn mới yên tâm, ngửa đầu lên trời thở một hơi thật dài rồi nói với tôi, ông ta vẫn sẽ ở trong phòng nhỏ trong núi chờ tôi đến, bất quá, ông ta không nghĩ lại nhìn thấy những người khác, bởi vì trước khi tôi thực hiện hứa hẹn, ông ta vẫn là muốn thừa hành trách nhiệm: Kẻ tự tiện đi vào cổ mộ, giết không tha.....

Cuối cùng, Thường thợ săn duỗi tay vung lên, những cương thi võ sĩ nhất thời lui bước như thủy triều, nhưng khác với tiếng ù ù lúc trước, lúc này đây lại lặng yên không một tiếng động, tôi không khỏi thầm giật mình, xem ra những người này đều có tố chất huấn luyện, tiến thối có pháp, trước đó là để chúng tôi kinh sợ, cố ý làm ra tiếng vang, mà hiện tại lui lại không tiếng động, mới là bản lĩnh chân chính.

Chỉ khoảng nửa khắc, thông đạo đã sạch sẽ không còn bóng người, tất cả cương thi võ sĩ đều biến mất, Thường thợ săn đứng một mình ở nơi đó, vẫn cứ là bộ mặt không biểu tình chỉ vào một cái thông đạo trong đó, nói với chúng tôi.

- Từ nơi này đi ra ngoài, mỗi khi tới thạch thất, liền đi vào thông đạo phía bên phải, sau đó, các cậu sẽ thấy cửa lớn vào cổ mộ.

Tôi gật đầu một cái thật mạnh với ông ta rồi nói.

- Nếu như vậy, chúng ta sau này còn gặp lại.

Lập tức, chúng tôi không do dự, đi ra ngoài bằng cái thông đạo ông ta chỉ kia, sau khi đi ra khỏi mấy cái thạch thất, phía trước quả nhiên xuất hiện cửa lớn mộ thất, Hướng Vũ tiến lên phát động cơ quan, cửa lớn kia truyền tới tiếng động cạch cạch của cơ quan, cậu ta mỉm cười nói.

- Nơi này chính là chỗ tôi đi vào, xem ra đội trưởng đội cận vệ kia không gạt chúng ta.

Cửa lớn chậm rãi mở ra, ánh mặt trời tiến vào, chúng tôi không khỏi lộ ra nụ cười như đã cách mấy đời.

Bên ngoài đã là sáng sớm, xem ra chúng tôi ở trong cổ mộ suốt một đêm, quay đầu lại nhìn xem, trên người mọi người đều có chút chật vật, nhiều ít đều mang theo chút thương tích, ngay cả Nam Cung Phi Yến, cũng tiều tụy, sợi tóc hơi loạn, nhìn tôi chớp chớp mắt, nghịch ngợm cười nói.

- Lúc này em lại nhận một mối làm ăn lớn, hơn một ngàn cương thi chờ em tới ra tay giải cứu lận nha.

Tôi cười khổ nói.

- Đừng náo loạn, chỉ là em đáp ứng ông ta giúp ông ta suy nghĩ biện pháp, mà có dùng được hay không em cũng không biết được.

Lãnh Thanh Dương bỗng nhiên nói.

- Tôi còn có việc, tôi đi trước.

Anh ta nói xong lời này, cũng mặc kệ phản ứng của chúng tôi, cư nhiên nói đi là đi, Mặc Tiểu Bạch ở phía sau hô.

- Nè nè, đừng chạy vội như thế, đánh cuộc giữa chúng ta còn chưa xong đâu đấy, cái Miêu Nô kia cậu có bắt được chưa?

Lãnh Thanh Dương cũng không quay đầu lại nói.

- Vô nghĩa, Miêu Nô đã bị các cậu bắt đi, còn đánh cái rắm mà đánh cuộc, nhưng mà tôi muốn cảnh cáo các cậu, Miêu Nô tuyệt đối không có dễ bị chế phục như thế đâu, cho dù các người muốn tiêu diệt hồn phách của cô ta đi chăng nữa, nhưng mà nếu muốn cứu người, là chuyện khó càng thêm khó.

Anh ta vừa nói như thế, tôi mới nhớ tới, chuyện Miêu Nô còn không có giải quyết xong, còn có cái tà thuật sư kia nữa.

Mặc Tiểu Bạch ở bên cạnh bỗng nhiên nói.

- Anh họ, vừa rồi tôi thấy tà thuật sư kia đấy.

Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Cậu nói cái gì? Cậu nhìn thấy ở đâu?

- Ách, thì ngay cái lúc chúng ta vừa bước ra khỏi cánh cửa đồng thau đó, tôi nhìn thấy tà thuật sư kia đã không có đầu, nhưng mà lại đứng lên khỏi mặt đất…

 

0.08867 sec| 2444.195 kb